Các hàm như cơ chế trừu tượng
Trước đây trong các học phần, các chương trình đã chứa các thuật toán và cấu trúc dữ liệu thể hiện trong ngôn
ngữ lập trình Python. Các thuật toán, đến lượt chúng, được biên thành các toán tử tích hợp, các phát biểu kiểm
soát, các lời gọi tới các hàm tích hợp, và các hàm do lập trình viên định nghĩa, cái được giới thiệu trong học
phần trước.
Nói chặt chẽ thì, các hàm là không cần thiết. Nó là có thể để xây dựng bất cứ thuật toán nào sử dụng chỉ các
toán tử tích hợp của Python và các phát biểu kiểm soát. Tuy nhiên, trong chương trình đáng kể, code kết quả
sẽ cực kì phức tạp, khó để chứng tỏ đúng, và hầu như không thể để duy trì.
Vấn đề là rằng bộ óc con người có thể gói bản thân nó quanh một vài thứ một lần (các nhà tâm lí học nói 3
thứ thoải mái, và cực đại là 7). Con người đương đầu với tính phức tạp bằng cách phát triển một cơ chế để
đơn giản hóa hay che giấu nó. Cơ chế này được gọi là trừu tượng. Nói đơn giản, một trừu tượng che giấu
chi tiết và vì vậy cho phép một người xem nhiều thứ chính như một thứ. Bạn sử dụng trừu tượng để đề cập
đến các nhiệm vụ phổ biến nhất trong cuộc sống hàng ngày. Ví dụ, xem xét biểu thức “doing my laundry.”
Biểu thức này là đơn giản, nhưng nó đề cập đến một quá trình phức tạp cái đòi hỏi lấy dirty clothes từ
hamper, chia chúng thành whites và colors, load chúng vào washer, chuyển chúng vào dryer, và vò chúng
và đặt chúng vào dresser. Thực sự là, không có trừu tượng , hầu hết các hoạt động hàng ngày sẽ không thể
để thảo luận, lên kế hoạch, hay tiến hành. Giống như vậy, các nhà thiết kế hiệu quả phải tạo ra các
trừu tượng hữu dụng để kiểm soát tính phức tạp. Trong học phần này, bạn sẽ thẩm định các cách thức khác
nhau trong đó các hàm phục vụ như các cơ chế trừu tượng trong một chương trình.