Các biến và phát biểu gán Python
Như bạn đã thấy ở học phần trước, một biến liên quan đến một tên, làm nó dễ dàng để nhớ và sử dụng giá trị sau này
trong một chương trình. Bạn cần cẩn thận về một vài quy tắc khi chọn các tên cho các biến của bạn. Ví dụ, một vài
tên như if, def và import được giành cho các mục đích khác và vì vậy không thể được sử dụng cho các tên biến. Nói
chung, một tên biến phải bắt đầu với hoặc một chữ hay một dấu gạch chân _ và có thể chứa bất cứ số chữ, số hay các
dấu gạch chân _ khác. Các tên biến Python là case sensitive; vì vậy, biến WEIGHT là một tên khác so với biến weight.
Các lập trình viên Python điển hình sử dụng các chữ thường cho tên biến, nhưng trong trường hợp các tên biến cái
chứa nhiều hơn một từ, nó là phổ biến để bắt đầu mỗi từ trong tên biến (ngoại trừ cho cái đầu tiên) với một chữ viết
hoa. Cái này làm tên biến dễ dàng hơn để đọc. Ví dụ, tên interestRate là hơi dễ dàng hơn để đọc so với tên interestrate.
Các lập trình viên sử dụng tất cả các chữ hoa cho các tên biến cái chứa các giá trị cái chương trình không bao giờ
thay đổi. Các biến như vậy được biết đến như là symbolic constants (hằng). Các ví dụ về symbolic constants tax
calculator case study là TAX_RATE và STANDARD_DEDUCTION.
Các biến nhận các giá trị ban đầu của chúng và có thể được thiết lập lại thành các giá trị mới với một phát biểu gán.
Hình thức đơn giản nhất của một phát biểu gán là như sau:
<variable name> = <expression>
Như đề cập trong học phần trước, từ ngữ bao gói trong < > đặt tên hay mô tả một phần của Python code construct. Vì
vậy, khái niệm <variable name> có nghĩa cho tên biến Python, như totalIncome hay taxRate. Khái niệm <expression>
có nghĩa cho biểu thức Python, như ” ” * 10 + “Python”.